Nếu có một quyển sách đã để lại trong Marcus ấn tượng và có những xúc cảm bồi hồi, cảm động, khắc khoải thì Hãy chăm sóc mẹ của Shin Kyung-Sook đã làm được điều ấy. Một lần nữa, con tim lại vang lên những âm thanh rung động về tình cảm gia đình, những cái nấc nhẹ và muốn chạy thật nhanh về nhà để ôm ấp chính gia đình của mình
Như những chia sẻ trước đây thì Cus hiện tại đang sống xa gia đình. Cus đang học tập tại Đức và Đài Loan, còn gia đình của mình thì ở tại Bình Dương. Chắc mỗi một năm mới có một lần để được về thăm những người yêu thương nhất của mình. Cus luôn cảm thấy rằng mình thật may mắn khi được gia đình luôn ủng hộ hành trình của bản thân. Mỗi lần mẹ gọi thì chỉ đơn giản dặn dò học hành chăm chỉ, ăn uống đầy đủ cho một chàng trai U30 nhưng trong mắt họ vẫn là cậu nhóc con ngày nào. Một ngày, Cus vô tình biết tới quyển sách với tên gọi giản đơn và Cus đã đọc nó một cách ngấu nghiến, đôi lúc dừng lại để miên man với những suy nghĩ của riêng mình.
Nội dung chính
Câu chuyện được mở đầu bằng “Mẹ bị lạc đã một tuần”, Cus cứ nghĩ rồi đây mình sẽ loay hoay đi vào một chuyến hành trình nhiều trắc trở để kiếm và dẫn đường cho mẹ về nhà. Nhưng câu chuyện cứ như từng lớp từng lớp được cởi ra qua cách suy nghĩ của từng nhân vật, là anh con trai cả, là bố, là cô con gái, và cuối cùng là người mẹ – tôi. Đó là những dòng hồi tưởng rất chậm, suy ngẫm từng chút về mẹ. Chỉ là những mẩu chuyện vụn vặt, ngắt quãng. Câu chuyện mà ta thấy hằng ngày xoay quanh cuộc sống như việc nấu ăn, chăm gà, đi chợ, chăm sóc con cái và người chồng, tiết kiệm những đồng tiền nhỏ bé để cho con đi học. Câu chuyện chẳng cần những cú twist ngoạn mục, cũng chả cần đến một nhân vật phản diện nào. Cứ nhẹ nhàng và nhiều suy ngẫm. Để rồi đoạn kết có thể dự đoán ngay từ đầu.
Sự yêu thương vô bờ bến
Mẹ của chúng ta luôn là những người tuyệt vời nhất. Họ dành cả cuộc đời để làm công việc fulltime để nhận lấy mức lương chính là nụ cười và sự trưởng thành của những người con. Luôn gắn liền với gian bếp, bếp là mẹ và mẹ chính là bếp. Nhưng có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng người có thực sự thích bếp. Khi chúng ta sẵn sàng buông lời chê bai một món ăn nào không vừa ý khi mẹ đang cố gắng mang tới điều tốt nhất có thể.
Mẹ chẳng bao giờ ngơi tay, hết việc nhà cửa, ruộng vườn, gà vịt, bếp núc. Chúng ta đương nhiên nghĩ những điều ấy mặc định là trách nhiệm và bổn phận của mẹ. Chúng ta có bao giờ thấy lúc người mệt mỏi nhưng vẫn ráng để chăm sóc chúng ta?
Nhưng điều ấy, vì con là ước mơ của mẹ. Mẹ yêu thương con
Sự bất công
Mẹ luôn sẵn sàng nấu những món mà ta thích. Chăm sóc ta khi đau ốm. Nhưng liệu có bao giờ ta đã hỏi mẹ thích ăn món gì chưa? Có nấu cho một bữa ăn nào chưa? Ta hay gắt gỏng với mẹ về cuộc sống sao bất công, nhưng liệu ta có đối xử với bà công bằng như cách mà bà ấy luôn dịu dàng với ta. Để rồi, khi lạc mất người thì hối hận có làm được gì?
Mẹ luôn nói mẹ chỉ bệnh thông thường, không đi khám bác sỹ và giấu nhẹm mọi chuyện, thật ra mẹ bị tai biến mạch máu não nghiêm trọng. Mẹ luôn lo lắng từng chút cho con nhưng đến khi mẹ bệnh thì con lại thờ ơ.
Mẹ có thể sẵn sàng giải đáp hàng vạn những câu hỏi vì sao khi con còn nhỏ, có thể kiên nhẫn dạy từng chữ khi con tập đánh vần. Nhưng con lại gắt lên khi mẹ nhớ nhớ quên quên một điều gì đó con dặn. Mẹ có thể không nhớ được địa chỉ nhà của mẹ nhưng chắc chắn không quên được ngôi nhà đầu tiên trên thành phố của con trai.
Mẹ không biết chữ nhưng thuộc từng dòng trong những tác phẩm của con. Trong túi xách luôn có một tờ báo có bài phỏng vấn của con được xếp ngay ngắn gọn gàng dù đã được xem tới lui hàng vạn lần.
Tình yêu thương lớn lao mà người mẹ dành cho con cái của mình là một điều hết sức thiêng liêng, nhưng đôi khi chúng ta lại xem những việc đó là vô cùng hiển nhiên. Cuộc sống xô bồ và bận rộn ngoài kia, đã bao giờ chúng ta dừng lại và dành thời gian để hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ mình chưa? Chúng ta đã quan tâm tới họ bằng một phần nhỏ như cách mẹ luôn quan tâm đến ta?
Giá như
Cả cuộc đời ông chồng luôn đi nhanh mà không cần để ý người vợ đang cố gắng đuổi theo. Giá như, ngày đó bố nắm chặt tay mẹ hay quay lại chờ mẹ thì mẹ có bị lạc không?
Giá như ngày đó anh cùng vợ đi đón bố mẹ ở ga tàu, không để hai ông bà tự đi thì họ có bị lạc không?
Giá như ông có thể ở nhà nhiều hơn, có thể đọc cho tôi nghe những tác phẩm của con thì có lẽ tôi đã không nhờ người lạ đọc hộ.
Giá như ông không thờ ơ với bà như thế thì chí ít ông cũng nhớ bà mặc đồ gì trong ngày đi lạc để phác lên một tấm ảnh minh họa.
Bà luôn sẵn sàng bỏ dỡ công việc để nấu một món khi tôi đói, giá như tôi đã có thể nấu cho bà một món canh rong biển.
Nếu ta biết trân trọng và làm những điều cho những người mà ta yêu thương nhất. Thì đã không có giá như.
Lời kết
Cus đã phải dừng lại rất nhiều lần để vừa đọc vừa ngẫm nghĩ về chính bản thân mình. Luôn luôn nghĩ rằng việc thể hiện tình cảm yêu thương đến ba mẹ mình là điều không cần thiết. Nhưng đâu có biết rằng, trong khi mình đang trải qua những chuyến hành trình xa xôi ngoài kia. Vẫn có người đợi mình ở nơi gọi là nhà.
Chúng ta sẵn sàng dành hàng giờ để kể cho bạn bè nghe về những điều ta khám phá, thu nhặt được sau mỗi chuyến hành trình. Hay đơn giản bàn luận về một nhân vật xa xôi nào đấy mà lại không dành vài phút để gọi điện cho ba mẹ mình. Người đã luôn sẵn sàng có thể nghe tất cả mọi chuyện trên đời của chúng ta.
Cuộc đời là những biến số bất ngờ. Thời gian mỗi người đều là hữu hạn. Hãy luôn trân trọng và biết cách sử dụng nó một cách tử tế nhất cho những người mà ta yêu thương nhất.
Nếu bạn đang đọc tới đây, thì Cus mong bạn nếu chưa có dịp đọc cuốn sách này thì hãy dành một chút để đọc. Đọc chậm thôi lâu lâu dừng lại để mà suy ngẫm một xíu. Chắc chắn sẽ có nhiều điều hay.