Nếu bạn đã quen biết Marcus trước đây nhiều năm và Cus bây giờ sẽ chắc chắn khác nhiều. Từ một Trần Thanh với vốn tiếng Anh bập bẹ đến việc có thể giao tiếp diễn đạt ý muốn của bản thân một cách thoải mái, chắc chắn phải trải qua nhiều hành trình. Và hôm nay Cus sẽ kể cho bạn nghe những bước đầu tiên trên chặng hành trình khám phá bản thân, vươn mình ra biển lớn. Và chắc chắn Philippines đã là nơi gắn bó với một thanh xuân đẹp đẽ của Marcus.
Đọc thêm
- Marcus đã chinh phục học bổng du học Đài Loan
- Marcus đã đến châu Âu rồi
- Đọc sách để nâng cao tri thức
- Xem phim để vun đắp tâm hồn
Whatever – Cứ làm đại đi
Để Cus kể cho các bạn nghe một thằng bé nhà quê nọ. Nó mê mẩn những tấm podcast mà được ai đó tặng hay mua từ nhà sách lắm. Vì mỗi một bức ảnh về một điểm đến nào đó lại có những câu chuyện xung quanh đó. Từ đó, đã tạo nên một khao khát là được đi xa để ngắm nhìn thế giới bên ngoài thế nào, để tắm mình trong bể văn hóa khác lạ, để hít hà cái không khí mới và được phát ra một thứ ngôn ngữ khác ngoài tiếng mẹ dạy ê a.
Nhưng để thực hiện nó thì chả là phải dễ dàng mà thứ đầu tiên cản trở đó chính là “đại”. Thằng bé ấy làm sao mơ được đi ra nước ngoài để học tập và làm việc. Làm sao dám để xa gia đình và lựa chọn một cách sống trái với điều ba mẹ mong muốn là học “đại” ở đâu đó, sau đó ra trường làm “đại” ở đâu đó, sau đó cưới “đại” ai đó, rồi sinh “đại” vài đứa, xây “đại” căn nhà và sống một cuộc đời “đại” như thế. Cus tin rằng mình chắc chắn sẽ sống được và ổn thôi vì sự hòa nhập khá nhanh chóng của mình nhưng liệu mình có thật sự thỏa mãn và hứng thú về bản thân. Câu trả lời là hổng biết luôn. Nhưng thôi Cus chọn làm “đại”, đi “đại” và mơ “đại”. Tìm cách để đi, rồi tìm cách để sống, rồi phát triển và thay đổi nó khi đúng thời điểm. Và thế là Cus bắt đầu tìm hiểu thông tin và các cơ hội đi ra nước ngoài, trước mắt là phải nói được một ngôn ngữ mà mọi người đều hiểu và để mua được đồ ăn chứ nhỉ. Thế là đi học ở Philippines dựa trên một bài viết trên Tony Buổi Sáng, chắc hẳn bạn từng đọc qua những trang sách truyền động lực này rồi.
Đầu tiên là “tiền đâu”, hổng phải cái nói đi là ra bến Bạch Đằng bơi thẳng một hơi là tới Philippines. Thời điểm ấy cần khoảng 100 triệu cho 3 tháng học Tiếng Anh là điều không hề dễ dàng. Trong khi lúc đó lương của một đứa sinh viên mới ra trường của Cus là rơi vào khoảng 6 triệu/ tháng. Và thế là Cus đặt ra quyết tâm là 2 năm phải cố gắng để có số tiền đó để đi. Thế là Cus cố gắng chăm chỉ làm việc hơn, tiết kiệm hơn. Hằng tháng trích ra 5 triệu để đi gửi tiết kiệm, còn lại 1 triệu cố gắng xoay xở tiền nhà, tiền xăng xe ăn uống trong vòng 1 tháng. Cứ đến ngày lễ lạc, mọi người thì nghỉ phép mình lại chọn đi trực công ty để nhận thêm 150,000. Vẫn nhớ là tới cuối năm được thưởng Tết một số tiền khoảng 20 triệu, trong khi đồng nghiệp người thì đổi một chiếc xe mới, người thì đổi điện thoại hay sắm cho mình một sợi dây chuyền vàng, một chiếc túi hiệu. Riêng Cus thì vẫn đồng hành cùng chiếc Wave Alpha của má mua 10 năm trước và chiếc điện thoại Nokia 1100, số tiền toàn bộ gửi cho mẹ. Mẹ giữ hộ con dù con nói gì cũng đừng đưa con nha. Mà có lúc cũng vất vả lắm kìa, còn 65,000 trong tài khoản thì rút tiền cũng không được nên phải vô siêu thị mua 3 gói mì và dùng thẻ để quẹt. Nhân viên tính tiền chắc lúc đó nhìn mình cũng lạ lắm à nghen. Rồi tới hạn đóng tiền cọc cho trường bên Cebu – một thành phố của Philippines để đi học thì hổng có 100US$ để đóng phải xin gia hạn và năn nỉ tới lui. Nhưng cuối cùng thì mình cũng làm được.
Trong số những món quà mà Cus được tặng từ những người bạn của mình trước chuyến hành trình này, một món quà ý nghĩa luôn là người bạn cùng đồng hành trên mọi nẻo đường của Cus đến bây giờ. Đó chính là một cuốn sổ từ L. Bạn không chỉ ép mình phải viết nhật ký mỗi ngày có những gì và bạn còn note lại một số quote từ bạn vào những thời điểm đặc biệt ví dụ tuần đầu tiên trải qua rồi nè, bạn đã có gì khác chưa?, ngày thứ 20 rồi nè, tháng đầu tiên, tháng thứ 3 rồi, bạn đã thấy mình giỏi hơn chưa. Và tới trang cuối là một lời nhắn nhủ dù có thế nào thì mình vẫn bên cạnh bạn. Chính cuốn sổ bé nhỏ nhưng mang tới nhiều niềm vui nho nhỏ, giúp mình chia sẻ bao nỗi cô đơn, sợ hãi, chênh vênh, lo lắng, mơ mộng, hy vọng, thất vọng và hàng loạt tính từ khác. Cảm ơn món quà này nhé.
Và hành trình sống tại Cebu trong vòng gần 3 năm có gì, mất gì, khó khăn hay thất bại, sướng hay khổ hãy chờ phần tiếp theo nha!
Nguồn ảnh: Pinterest, ảnh tự chụp
Nhờ đọc được mới biết bạn đã nỗ lực rấtttt nhiều, nhiều hơn sức mình tưởng tượng về bạn.
Vẫn luôn bên cạnh như ngày đầu tiên ❤️
Cảm ơn bạn vì đã luôn quan tâm theo dõi trong suốt hành trình trải nghiệm của Marcus